[Việt Nam] Tân Phong Thần Diễn Nghĩa
Chương 1 : 49 gặp 50
.
Chu Nhật Vũ vốn là một cô nhi, hắn sống khá tùy tiện, cũng chẳng có họ hàng thân thích gì cả. Năm 15 tuổi hắn trốn khỏi cô nhi viện và làm tay chân cho một băng nhóm bảo kê quán bar về đêm tại Sài Gòn.
Không nhà, không người thân, không có tiền đồ.
Giá trị của hắn vẫn mãi chỉ là một con số 0 tròn trĩnh. Cho đến khi…
…
“Tổ cha mày, có tin tao kêu Phùng ca đến chém cả nhà mày không hả?”
Đang trong lúc tính đi nhà cầu thì Nhật Vũ bị một lão già da đen râu tóc bạc phơ túm lấy tóc rồi lôi đi, đến khi hắn tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trên… mây.
Hắn cảm thấy như mình đang ở trong mơ vậy, xung quanh hoàn toàn là một màu trắng xóa làm cặp mắt hắn tạm thời còn chưa thích ứng kịp nữa là.
“Cậu nói tiếng Anh được không? (Can you speak English?)”
Nhật Vũ nghe gã xì xà xì xồ cái gì cũng không hiểu, nhưng kinh nghiệm lăn lộn suốt mấy năm cũng đủ cho gã biết rằng cái thằng da đen này không biết tiếng Việt.
Hắn tức mình chửi loạn lên: “Con mẹ mày, khinh tao ít học hả, tao đéo thèm sủa tiếng Anh với mày.”
Gã da đen tiến đến chỉ tay vào trán của Nhật Vũ, tức thì hắn liền hiểu được những gì đối phương muốn nói.
“Anh bạn trẻ, Phùng ca của cậu không dữ bằng tôi đâu.”
“Mày… mày là ai? Bắt tao làm gì? Mà đây là đâu?”
Nhật Vũ hoảng hồn, trong đầu gã liên tục lầm bầm mấy cái kiểu như: “Tà môn, yêu thuật gì đó…”
Lão già da đen thở dài, lắc đầu cười cười: “Ta là Thượng Đế.”
“Vậy Thượng Đế đại lão gia có gì chỉ dạy, tiểu nhân lặp tức phụng bồi.”
Nhật Vũ liền thay đổi thái độ, hắn thầm đoán cái thằng điên có chút tà thuật này chắc mới trốn từ Biên Hòa ra, tốt nhất là không nên giỡn mặt với dạng người này, có khi nó điên lên lại cắn mình thì bỏ mẹ.
“Uống bia chứ?”
Gã ‘Thượng Đế’ vung tay liền tạo ra một két bia Heineken ướp lạnh trước ánh mắt như muốn lòi ra của Nhật Vũ.
“Hút thuốc chứ?”
Nói rồi ‘Thượng Đế’ lại chìa ra một gói 555 cho hắn. Nhật Vũ cảm thấy khó tin vô cùng nhưng rồi cũng rút ra một điếu.
Hắn rít mạnh vào một hơi cho tỉnh táo rồi nói: “Vậy ông là Thượng Đế thật sao? Nhưng tôi nhớ trên nhà thờ lại là cái ông da trắng gầy trơ xương bị đóng đinh trên cây thánh giá mà?”
‘Thượng Đế’ chỉ cười, gã nói: “Nói vậy cũng không phải, đúng ra tôi chỉ là người đại diện trên danh nghĩa của Đấng Tối Cao thôi. Chỉ là cách gọi của phàm nhân có phần hơi lầm lẫn một chút.”
Nhật Vũ nghe cũng chả hiểu, hắn liền lôi ra một chai bia mà tu ừng ực.
“Thôi bỏ đi, tôi cũng chẳng rãnh đến độ lôi cậu lên đây chỉ để uống bia với nói chuyện phiếm.”
Nhật Vũ biết là có chuyện, hắn liền hỏi: “Nói đi, trừ cái thân xử nam và tiền ra cái gì tôi cũng đáp ứng với ông.”
“Phì! Tưởng ta là pê đê sao? Tiền ta cũng chẳng thiếu, nói ta lấy tiền đè chết cậu cậu tin không?”
Nhật Vũ thầm chửi 18 đời tổ tông của lão này, nhưng cũng đành nhăn nhó cười mà hỏi tiếp: “Vậy Thượng Đế muốn gì ở tôi đây chứ?”
“Để ta nói sơ cho cậu một chút về tình hình.”
“Cách đây mấy tháng, có một nhóm người từ thiên giới trốn xuống hạ giới ăn chơi. Thế là cấp trên giao cho ta đi tìm mà lôi đầu họ về, nhưng ta lại hẹn với lão Lý Thiên Vương là sẽ đi Nam Hải mừng thọ vợ của lão, mà thất hứa thì lại không phải tác phong của ta.”
Nhật Vũ cả kinh: “Vậy là ông bảo ta thay ông đi thu thập mấy cái tên hỗn đản đó về sao? Tiên sư lão, thật là biết đùn đẩy trách nhiệm ha.”
“Cái này là ngươi tự đề xuất đó nha, thật là đáng khen, đã có tinh thần như thế mà lại còn xung phong lãnh nhiệm vụ nữa chứ, thật là đáng khen…”
Nhật Vũ thầm chửi to: “Con mẹ mày!”
“Nhưng ta cũng không để ngươi bị thiệt thòi đâu. Vậy nhé, ta xem qua ngươi có số mạng rất xấu, từ nhỏ đã không gặp chuyện gì tốt đẹp cả. Nếu lần này thành công ta sẽ thay đổi số mạng cho ngươi, giúp ngươi kiếp này lấy được vợ đẹp, sinh ra con ngoan, tiền tài vô lượng, thậm chí là giúp ngươi tìm lại người thân nữa kìa.”
“Cái gì? Lão nói là có thể tìm ra cha mẹ cho ta.”
“Miễn sao là chưa chết.”
“Được được, con mẹ nó, ông sai gì ta cũng làm.”
Nhật Vũ mừng rỡ reo lên, đời này hắn chẳng mong gì hơn là được gặp lại cha mẹ cả. Thực tâm mà nói thì tiền tài với hắn chẳng để trong lòng, nhưng bất quá… mỹ nữ cũng được tính vậy.
“Ta chỉ tình cờ thấy ngươi nên chọn đại thôi nhưng không ngờ… bất quá thế cũng tốt. Ta tin ngươi một khi đã có động lực thì sẽ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ.”
‘Thượng Đế’ nhìn Nhật Vũ một cách hài lòng, sau đó lão ta liền lôi đầu hắn bay đi. Trong lòng Nhật Vũ thầm oán mình đã quá vội vàng đồng ý, còn chưa rõ tình hình ra sao mà đã ok rồi thì lỡ có chết cũng là chết một cách hồ đồ. 49 gặp 50, đúng là oan gia mà.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện